You Are The Apple Of My Eye – “Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”

Trong từ điển của chúng ta, “ấu trĩ” nghĩa là trẻ con, còn nông cạn, non nớt chưa hiểu biết gì về cuộc sống. Đây là từ mà mọi gã đàn ông trưởng thành đều muốn tránh, thế nhưng Cửu Bả Đao – một tiểu thuyết gia, đạo diễn kiêm nhà biên kịch nổi tiếng Đài Loan vẫn muốn gắn nó lên người, dù đã 40 tuổi.

Cửu Bả Đao đã đưa một phần cuộc đời mình lên phim như thế nào? Hãy cùng chúng mình tìm hiểu nhé! Lưu ý: Bài viết sẽ hé lộ nội dung phim, vì vậy, nếu các bạn đã xem phim hoặc không quan tâm tới spoilers thì hãy bắt đầu thôi nào!

“You are the apple of my eyes” (“Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi”) được chuyển thể từ cuốn tiểu thuyết dựa trên chính tình yêu ngoài đời thực của Cửu Bả Đao. Bộ phim xoay quanh tuổi học trò mộng mơ của nhóm các chàng trai cấp 3 cùng thích Thẩm Giai Nghi. Họ bắt đầu cuộc chạy đua: âm thầm có, công khai có, ngốc nghếch có, tinh tế có… để giành được thiện cảm của cô bạn xinh xắn học giỏi nhất trường. Thế mà cuối cùng, Kha Đằng – cậu trai ấu trĩ nhất lại dùng một cách vô cùng trẻ con để theo đuổi cô gái nghiêm túc nhất.

Tình cảm học trò thường trong trẻo nhưng lại ít có cái kết đẹp. Kha Đằng không hề hay biết rằng vào ngày tốt nghiệp cấp 3, cô lớp trưởng mà mình theo đuổi đã từng tiết lộ với cô bạn thân “Nếu Kha Cảnh Đằng thích tớ, tớ sẽ rất vui”. Phải đến mãi những năm tháng về sau, khi hai người ở hai thành phố khác nhau, cùng ngước mắt lên nhìn ánh trăng sáng, Kha Đằng mới biết hoá ra trong trái tim cô bạn lớp trưởng, cậu ấy đã từng đặc biệt đến nhường nào. Có lẽ, tuổi trẻ đã nợ Kha Cảnh Đằng một Thẩm Giai Nghi mất rồi. Hoặc cũng có thể, vì chính là tuổi trẻ – khoảng thời gian ngây thơ nhất, vụng dại nhất – nên hai con người ấy mới lạc mất nhau.

Kha Cảnh Đằng dù là kẻ cầm đầu đám học sinh phá phách trong lớp, dám hét vào mặt giám thị là “đồ rác rưởi”, ngang tàn ngạo nghễ là vậy, thế mà khi đứng trước người con gái mình thương, cậu lại biến thành một đứa con nít rụt rè, lo sợ. Đã từng có cơ hội được thổ lộ tình cảm, nhưng đến khi Thẩm Giai Nghi hỏi “Cậu muốn biết câu trả lời không?”, Kha Cảnh Đằng lại không muốn nghe, bởi cậu ấy sợ bị từ chối.

Xem thêm  MoMa x Vans Era một tác phẩm nghệ thuật đương đại

Tác giả Bách Bang Ni đã từng hỏi Cửu Bả Đao: “Chuyện ấu trĩ nhất anh từng làm gì?”. Anh ấy đã trả lời “Chính là tổ chức giải đấu vật tự do cúp Cửu Đao.” Năm thứ nhất đại học, Cửu Bả Đao tổ chức một giải đấu vật ở trường không có kiêng kỵ, chỉ đơn thuần là đánh nhau hăng máu. Tất cả chỉ bởi vì anh muốn cô gái mình thích sẽ cảm thấy anh lợi hại, anh bảnh trai, rất có khí khái nam tử. Sau đó, vào giây phút hừng hực khí thế nam nhi, anh sẽ tung một cú đánh gục đối thủ, người con gái ấy sẽ hết lòng yêu anh. Thế nhưng hiện thực thì, cô gái chỉ buông một câu “Sao anh ấu trĩ thế”?” rồi hai người cãi cọ, chia tay. Đó chính là nỗi đau lớn nhất trong đời Cửu Bả Đao và đó cũng là những gì mà chúng ta nhìn thấy trong bộ phim: sự giận giữ của Thẩm Giai Nghi và nỗi đau xót của Kha Cảnh Đằng.

Trong suốt cuộc đối thoại dưới mưa ngày hôm ấy, cụm từ “ấu trĩ” đã được lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Thẩm Giai Nghi mắng Kha Cảnh Đằng ấu trĩ vì đã làm những việc vô nghĩa khiến bản thân bị thương. Còn Kha Cảnh Đằng lại hét lên rằng “Việc ấu trĩ nhất tớ làm chính là theo đuổi đứa con gái chăm chỉ như cậu. Là vì tớ ấu trĩ nên mới theo đuổi cậu lâu như vậy”. Đúng vậy, tất cả những đáng tiếc nhất, xót xa nhất của tình yêu học trò không nằm ngoài hai chữ “ấu trĩ”. Cậu ấy, vì ấu trĩ nên đâu biết rằng đó là những lời trách móc đầy quan tâm. Cô ấy, tuy sâu sắc, nhưng trong giờ phút căng thẳng lại chẳng thể nhận ra được: tất cả những gì cậu ấy cần chỉ là một câu nói khích lệ.

Xem thêm  adidas FUTURECRAFT 4D "Black soles" sẽ ra mắt vào đầu 2020

Thế là họ xa nhau…

Trong môn lý luận điện ảnh có một khái niệm là “cắm chốt”. Theo đó, khi một người chịu đau thương, một phần nhân cách của họ sẽ mãi mãi dừng lại ở quãng thời gian đó trong cuộc đời, không thể nào thuận lợi trưởng thành, không thể tiến lên phía trước. Trong “Cô gái năm ấy chúng ta từng theo đuổi”, Cửu Bả Đao đã dùng khái niệm này để tạm biệt cô gái mình từng yêu thương, cũng như những tổn thương một thời.

Đó là khi Kha Cảnh Đằng trưởng thành đã được tận mắt chứng kiến người con gái mình yêu mặc váy cưới, đã được nói lời chúc phúc cô ấy từ đáy lòng, còn được đặt lên môi cô ấy một nụ hôn thật sâu. Đan xen giữa nụ hôn của hai người là cảnh cơn mưa năm ấy, Kha Cảnh Đẳng chạy về phía chỗ Thẩm Giai Nghi đang ngồi khóc, đưa tay lên lau giọt nước mắt của cô ấy và nói “Mình xin lỗi, là mình đã quá ấu trĩ rồi”. Nhưng đó chỉ là một giấc mộng đẹp, chỉ là một cái kết trong mơ mà Kha Cảnh Đằng ngoài đời thật muốn viết nên.

Kha Đằng đã từng nói: “Nếu cậu cực kì thích một cô gái, cậu sẽ biết! Thật lòng chúc cho cô ấy mãi hạnh phúc bên người khác vốn là chuyện không thể nào”. Nhưng Kha Đằng của sau này khi đã trở thành Cửu Bả Đao đã từng nói “Không giống như bài thi, tất cả các vấn đề phức tạp khó khăn đều có được một lời giải đáp. Trong cuộc sống thực sự, có những chuyện vĩnh viễn cũng không có đáp án”.

Có thể nói, dùng điện ảnh như một cách để lưu lại, để khắc ghi, để truyền đi những thông điệp chính là quan điểm nghệ thuật đầy nhân văn của Cửu Bả Đao. Và anh đã thành công khi thuyết phục được hàng chục triệu người cùng mơ một giấc mơ với mình, cùng tuỳ hứng và ấu trĩ với mình.

Xem thêm  Maia Resort Quy Nhơn – điểm đến bình yên và mới lạ cho những ngày cuối năm

Bộ phim có một hình ảnh ẩn dụ vô cùng ý nghĩa. Đó là đoàn tàu cứ thế lao đi về phía trước đưa mỗi người đến với những phương trời khác nhau. Mỗi người ngồi trên một con tàu riêng biệt, không ai đi chung một con đường. Điều ấy ẩn dụ cho việc những đứa trẻ năm ấy rồi sẽ phải trưởng thành, rồi chúng sẽ xa nhau – nhưng không có nghĩa là chấm dứt, mà là vì chúng ta sẽ phải lớn lên và chinh phục những ước mơ, gánh vác nhiều trách nhiệm trong cuộc sống.

Sau khi bài hát kết thúc phim ngân vang những nốt nhạc cuối cùng, Kha Cảnh Đằng của tuổi 32 đã nhắn nhủ lại Kha Cảnh Đằng của những năm tháng tuổi 17: “Cảm ơn cậu, […] tớ sẽ mãi mãi ghi nhớ hình ảnh vui vẻ của cậu khi yêu sâu sắc cô gái ấy. Thật vui vẻ biết bao nhiêu. Cậu của những năm tháng đó, hãy cùng toả sáng nhé”.

“Cô gái năm ấy chúng ta cùng theo đuổi” không chỉ đơn giản là câu chuyện tình yêu “gà bông” thuở học sinh mà còn là câu chuyện của thanh xuân dù đẹp đẽ, trong trẻo nhưng cũng có những nỗi xót xa. Tình yêu dù không có kết quả, nhưng “bông hoa” tình cảm nở ra đã đủ rực rỡ rồi. Được trông thấy màu rực rỡ đó, tuổi trẻ của chúng ta đã không còn gì để hối tiếc. Cho dù kết quả có ra sao thì ta sẽ mãi nhớ về quãng thanh xuân năm ấy.

Các quan điểm và ý kiến ​​được thể hiện bởi tác giả, hoặc bất kỳ người nào được đề cập trong bài viết này, chỉ nhằm mục đích cung cấp thông tin và KHÔNG ĐƯỢC XEM LÀ LỜI KHUYÊN ĐẦU TƯ. Đầu tư vào hoặc giao dịch tiền điện tử đi kèm với rủi ro mất mát tài chính. Theo dõi Ragus để được cập nhật thông tin nhanh chóng. Fanpage Group Telegram Twitter Youtube

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *